0
Tháng 7 mùa của những tiếng ve inh ỏi với cái nắng gay gắt, Em vội vàng lau đi từng giọt mồ hôi hòa cùng những giọt nước mắt cay xè trên má. Trước mắt em bóng dáng quen thuộc ngày nào đã không còn tồn tại nữa, em hụt hẫng và điên cuồng chạy theo cái bóng hình đã không còn tồn tại và rồi em chợt bừng tỉnh nhận ra rằng anh đã đi rồi làm sao em có thể chạy theo được nữa. Anh đang ở một nơi khác, anh không muốn trở về nữa. Là mồ hôi hay những giọt nước mắt vừa đắng vừa xót xa kiếp người con gái trải qua kiếp phong trần.

Chúng ta quen nhau qua một lần tình cờ tới tham gia sinh nhật của một người bạn. Và thời gian bên nhau cũng không lâu nhưng em cảm nhận được tình cảm anh dành cho em. Anh không như những người con trai khác vẫn đang hằng ngày theo đuổi, tán tỉnh em. Anh luôn lắng nghe em nói, những câu chuyện vu vơ của em, nghe cả những cái bướng bỉnh của em những ý định điên rồ của em. Anh lo cho em suốt ngày đi, anh lo cho em đi về muộn, rồi cả cái lúc anh không muốn em trang điểm hay mặc váy. Thực ra em không khó chịu với những yêu cầu đó đâu mà ngược lại em cảm thấy rất vui vì ít nhất anh vẫn quan tâm đến em.



Giữa dòng đời xô đẩy em đã gặp anh - chàng trai lạnh lùng ít nói. Em nói nhiều - anh ít nói, em hay cười - anh lạnh lùng, em bướng bỉnh - anh kiên định, em mít ướt - anh mạnh mẽ... tự dưng em cảm giác những thứ em thiếu thì anh đều có cả. Ông trời không bao giờ lấy đi tất cả của ai mà sẽ mang đến cho họ những thứ quý giá hơn, phải chăng anh chính là món quà ấy. Nhưng hình như có bàn tay vô hình nào đó ngăn cản cả anh và em.

Anh vẫn nhớ về chị ấy, em biết anh đã yêu chị ấy nhiều đến nhường nào. Và cả nỗi đau kia của em, nó đáng sợ hơn bất cứ thứ gì, nó ám ảnh em trong suốt phần đời còn lại, nó khiến con tim em trở nên yếu mềm...

Anh có biết khi 
quyết định kể cho anh nghe về cái quá khứ đau buồn ấy em đã khổ tâm thế nào không. Em đã tự dằn vặt mình trong suốt thời gian qua về cái gọi là quá khứ, đến chính em cũng khó tin được đó là sự thật thì làm sao em có thể bắt anh phải nghe em.

Em nghe được tiếng lòng của anh đang nhói lên cùng nhịp tim, em nghe được nỗi đau trong anh, em nghe được tự trọng của anh đang bị tổn thương, em nghe được niềm tin của anh đang lung lay, em nghe được lí trí của anh đang đấu tranh với con tim...Em không thanh minh gì về nỗi đau ấy, em cũng không dám đòi hỏi gì ở anh và em càng không dám mơ nhiều. 

Nhưng anh à, em cũng vẫn có quyền được mơ hạnh phúc chứ, em vẫn có quyền được yêu chứ... nhưng làm sao để có thể giấu đi nỗi đau ấy. Làm sao để em có thể hồn nhiên như ngày xưa, làm sao để nước mắt em không rơi khi em đang cười.

Và rồi anh nói rằng cho anh thời gian, em biết anh đã đau đớn đến nhường nào. Còn em, em vẫn phải mạnh mẽ để che giấu đi lòng mình. Hãy cho em thời gian để bình tĩnh sắp xếp lại những nỗi nhớ về anh thật ngăn nắp. Không còn ai nghe em luyên thuyên nữa, cũng chẳng còn ai lo lắng cho em những chuyến đi, cũng không còn ai làm em cười khi em mệt mỏi, cũng không còn ai gắt em khi em bướng bỉnh...



Người ta nói những người yêu nhau nếu hẹn hò mà gặp trời mưa thì sẽ chia tay. Em không tin điều đó, em luôn mong mưa sẽ mang anh về bên em, mong anh sẽ tiếp tục xoa dịu những nỗi đau trong em... Nếu biết rằng anh sẽ đau khổ như vậy khi biết chuyện em đã im lặng và rời xa anh, nỗi đau ấy em không muốn nó dằn vặt anh nữa.

Đăng nhận xét

 
Top