0
Anh còn nhớ rất rõ cái ngày em khóc trong điện thoại mếu máo gọi anh trong tiếng nấc ngẹn ngào vừa lo sợ, vừa xót xa có trút trách móc. Lần đầu gặp em anh nhớ như in cô bé ngốc luôn nhìn loanh quanh mà rồi lại lơ đễnh không nhìn thấy anh đang đứng tại một bến chờ xe buýt phía bên đường. Và cũng từ ngày đó em đã đi vào cuộc sống của anh nhẹ nhàng như vậy đấy.

Hạnh phúc vốn dĩ là một trạng thái tâm từ tình cảm vô cùng phức tạp. Trước đây, trước khi gặp em dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa cũng chưa bao giờ anh cảm thấy chạy lòng như vậy. Nhưng từ ngày gặp em, anh cảm nhận được hạnh phúc đơn giản rồi. không cần gì nhiều, chỉ là một cái nắm tay, một cái ôm hay chỉ là được nhìn thấy em cười vô tư hồn nhiên là anh đã quên hết mọi mệt mỏi, đớn đau trong cuộc sống anh đã cảm thấy sự ấm áp, hạnh phúc ở ngay đây rồi. Anh không cần phải mệt mỏi đi tìm hạnh phúc vì hạnh phúc là có em ở bên cạnh anh.

Em rất trẻ con và bướng bính không bao giờ chịu nghe lời anh nói, nhưng lại bắt anh phải nghe lời em. Ngoài ra em còn cái tính hay quên nữa, lâu lâu lại hơi đãng trí một tý. Lâu lâu lại nói ghét anh dù anh chẳng làm sai chuyện gì cả. Ấy thế mà cũng rất đáng yêu. Thích cãi nhau với anh, hở tý lại nói ghét. Luôn làm anh phải ở trong trại thái vô cùng bất an đến mức anh mệt mỏi mới chịu.

Anh không biết làm gì ngoài cười dù trong mọi tình huống, nhiều khi thấy em khóc anh cũng muốn ôm em vào lòng khóc cùng em cho vơi đi nỗi buồn. Nhưng là một đứa con trai trải qua trăm ngàn nỗi đau như anh lại chẳng thể nào khóc được. Thương em lắm đấy chả biết nói như thế nào cho em hiểu được ngoài âm thầm dõi theo em. Luôn bên em khi em cần, anh không phải một người mạnh mẽ nhưng cũng không phải người yếu đuối có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Anh là một người bình thường như bao người khác nhưng lại có tấm lòng bao dung, luôn hướng về gia đình. Hướng về em luôn mong muốn làm cho em vui cười mỗi ngày.

Nhưng mà tình yêu thì phải có chút hờn ghen, chút sóng gió thì mới cùng nhau đi đến cuối bến bờ hạnh phúc được. Lạ quá, tình yêu cho dù có khó khăn đến đâu, con người có nhút nhát đến thế nào thì vẫn muốn một lần được thử và sống với nó. Đây không phải là lần đầu tiên anh yêu nhưng nó lại có quá nhiều sóng gió và anh vẫn đang cố gắng vượt qua mọi thử thách để sống trọn với yêu thương.


Nỗi thất vọng khi có chuyện xảy ra nó cũng nặng nề và trở nên quan trọng hóa với anh hơn. Nhiều lúc anh cảm thấy mình thật nông cạn và trẻ con. Suy nghĩ không kĩ rồi lại làm người anh thương buồn nhiều. Cho dù có thế nào thì anh cũng sẽ không từ bỏ em. Bởi vì đó là em, chỉ vậy thôi...

Anh đã từng thử nhắm mắt lại để quên đi những cơn đau và nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc của chúng ta. Nhưng rồi mọi ý nghĩ đều hướng về em. Nhắm mắt lại và anh thấy em rõ ràng. Xung quanh em là một vùng nắng sáng, mái tóc xõa ngang vai bồng bềnh theo từng luồng gió, bờ vai nhỏ bé cùng nụ cười xóa hết mọi buồn lo. Em của anh xinh đẹp, bé nhỏ như thế khiến anh cứ muốn dang đôi tay bảo vệ em mãi thôi.

Anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh em mỗi ngày

Đăng nhận xét

 
Top