0
Hôm nay trên đường đời tấp nập Anh đã nhìn thấy em. Không cần một giây suy nghĩ. Anh bước qua em như chưa hề quen biết. Anh à, anh thực sự đã lãng quên hết mọi thứ rồi phải không?

Anh đã khác anh của ngay xưa nhiều lắm anh có biết không? Không còn nhiệt tình, hang hái mà thay vào đó là sự mệt mỏi, khuôn mặt u buồn lạnh tanh. Em không còn nhận ra anh của em ngày xưa đâu nữa. Từng dòng kí ức trong em như ngừng lại. Tình yêu trong em vỡ vụn thành từng mảnh. Em đau đớn xót xa nhiều lắm anh biết không? Và giây phút ấy em bắt đầu mơ hồ cảm nhận được nỗi đau đớn, những vết thương lòng dần xuất hiện rõ ràng trong từng giọt nước mắt đang rơi. Mình chia tay nhau bao lâu rồi anh nhỉ?


Xa anh là điều em chưa bao giờ nghỉ. Em vẫn mong cùng anh đi hết con đường dài. Cùng anh vượt qua mọi khó khăn, tình yêu đầu của em tan vỡ em buồn suốt 2 năm ròng. Em cứ nghĩ sẽ chẳng yêu ai thêm nữa. Nhưng anh chính là thiên thân của cuộc đời em. Anh đến bên em nhẹ nhàng, chân thành, không chút toan tính. Nhưng sao mọi thứ bất công với em đến thế khi em biết mình đã yêu anh yêu anh thật sự. Yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời cũng là lúc anh đã bỏ rơi em.

Em chẳng biết phải làm gì nữa, từng dòng nước mắt em rơi nhưng anh không hề để ý. Khuôn mặt lạnh tanh với ánh nhìn sắc lạnh. Anh đang coi thường em sao. Anh nghĩ gì về em sao anh không nói, nói ra hết mọi thứ. Anh im lặng, anh đang nghĩ gì vậy. Em cô đớn lắm anh biết không? Em như ngã xuống vực xâu tăm tối không lối thoát.



Chia tay em anh sẽ làm gì. Trở lại cuộc sống bình thường tấp nập với những buổi offline cùng bạn bè. Những buổi đi chơi đây đó. Anh tự do không bị ai quản lý. Không lo vì em mà mất mặt trước bạn bè. Chia tay em sẽ không biết mình sẽ dũng cảm đối diện với nó thế nào. Mỗi sáng thức dậy em đều mong anh sẽ chờ sẵn ở trước cổng chờ em. Nhưng tất cả chỉ là ảo mộng, hạnh phúc ảo mà em vẫn luôn ôm ấp trong lòng.

Anh bảo em hãy sống thật tốt nhưng anh à. Em sẽ sống tốt ra sao khi ở đâu đó những con đường em đi, những nơi em đến đều có bước chân của anh. Những kỉ niệm ùa về em biết phải làm sao. Có khi nào gặp mặt anh sẽ cười với em hay chỉ là anh mắt lạnh nhạt đáp trả và vội vàng bước qua.

Anh à! Anh đang mong chờ từ em điều gì. Rằng em phải vui mừng ư? Rằng em phải mỉm cười hạnh phúc như anh đang làm khi nghĩ đến khoảnh khắc mà anh đã rời bỏ em ư? Nhưng giờ phút này em lại chờ đợi có một phép màu xảy ra, đó là việc anh sẽ về lại bên em. Sao em lại có thể ngốc đến thế cơ chứ?



Em hiểu ra rằng không phải con người ta luôn cảm thấy vui vẻ khi ở bên nhau có nghĩa là tình yêu.

Không phải tất cả mọi người nói cả hai hợp đôi thì họ đúng là một đôi tình nhân mãi thuộc về nhau.

Không phải chỉ cần nắm tay người mình yêu bước đi trên con đường đời thì đoạn đường ấy không có ngã rẽ.

Bởi biết đâu đối phương đã muốn bước đi trên con đường riêng từ lâu.

Không phải nói yêu là đã đủ, nói hiểu là đã thuộc về nhau.

Cho đến khi tất cả trở thành một câu chuyện tình đau buồn đến mức một trong hai người không muốn biết sự thật đang diễn ra, họ lại cố gắng trốn tránh, cố gắng ngụy tạo cho muôn vàn những vết rạn nứt trong tình yêu.

Anh hiểu điều đó phải không? Lắng nghe em là điều mà ngày trước khi ở bên nhau anh thường làm. Nhưng giờ đây em chỉ cần anh hiểu những điều em đã nói. Em sẽ không cầu xin anh quay về bên em, vì em vẫn luôn có lòng tự trọng của một cô nàng ma kết, mạnh mẽ và tàn nhẫn kể cả với chính bản thân mình.

Đi tiếp đi anh, đoạn đường anh đã chọn. Em sẽ ở lại nơi đây chúc anh hạnh phúc cho đến khi em tìm được hạnh phúc của riêng em. Cho đến khi em cũng thật sự mỉm cười hạnh phúc khi vẫy tay chào anh.

Đăng nhận xét

 
Top