0

Ma mặt mâm


Nhà nhỏ tui ở Quận 4, gần chùa Linh Quang - trong cái xóm được mọi người "ưu ái" tặng 2 tên gọi "Xóm Chùa" và "Xóm Ma" (ừa, gọi tên nào cũng được hết vì chỗ nào có ma thì có chùa mà) .

Nhà tui bên đó có vườn rộng lắm trồng nhiều cây, mà cây me đậu phộng thâm thấp nhưng cành lá xum xuê là tui khoái nhất, trưa nào cũng leo lên hái, ních vài trái. Một tối, khoảng 10, 11 giờ đêm, ba biểu nhỏ tui đi ra ngoài sân, chỗ cây me lấy cái bô vô cho thằng Út tiểu đêm. Tui nhớ là mình đã cảm thấy lạnh gáy và dùng dằng không muốn đi - Ba tui rầy, rồi ông bật hết đèn trong đèn ngoài sân cho sáng, mở luôn cửa trước và đẩy tui ra còn nói "Ba ở đây nè".

Tui đi ra, tới gốc me vừa khom lưng xuống lụm cái bô thì nghe rạo rạo như là chó nhai xương vậy. Mèn, tui hơi giật mình, nhưng không chạy mà gầm mặt xuống rồi từ từ "địa" qua cái chỗ phát ra tiếng đó... Má ơi! Nhỏ tui thấy 2 cái bàn chân 20 ngón chè bè ra - còn chưa tin vô mắt mình, tui từ từ nhìn lên.... cái chân? không - không phải! Gọi là khúc cây đúng hơn vì nó nhập làm một suông đuột - chỉ cái bàn chân xòe ra - Tui tiếp tục nhìn lên cùng lúc với cái khối lù lù đó di động về phía tôi - Á chời, cái này không là cái đầu thì gọi là cái gì, nhưng mà không giống cái đầu chút nào à - vì nó to và tròn như cái mâm bày đồ ăn ở VN. Không nhìn thấy mắt nó đâu, mũi nó đâu, tui chỉ kịp la lên một tiếng thất thanh "Ba ơi, ai kìa ba ơi" rồi tui cứ chạy thụt lùi, vấp một cái ngả xuống, tui lết luôn vô nhà sau, thấy nó nhẩn nha rượt tui tới cây me và biến mất khi nghe tiếng ba tui nạt lên "Ai đó" (hồi đó hay có ăn trộm, ba tui tính nạt để dọa nếu lỡ như có tên nào núp đâu đó). Ba thì chạy ra cửa trước, má tui và cô em gái chạy cửa sau đón nhỏ tui. Ba rọi cả đèn pin lên cây me, không thấy gì. Ba nhìn tui như hỏi - tui chỉ còn mắt mở trừng trừng - đưa tay chỉ cây me, ừa, tui á khẩu luôn đó.

Sau đêm đó thì tui không còn biết gì...

Khoảng nửa tháng sau, nghe gia đình kể lại thì ngay tối đêm đó tui đã như mất thần hồn. Hỏi gì cũng không nói. Những hôm kế tiếp, mắt tui đờ đẫn, nằm vùi, sốt cao, mê man... ba má chở đi bác sĩ không hết, lối xóm nghe tin tới thăm um sùm, ai cũng nói tui chắc bị ma ám rồi, ba má tui khiêng tui lại chùa Linh Quang cho mấy sư trục vong, bắt mạch nhưng không có gì xảy ra... Ai chỉ thầy bà nào, bác sĩ nào, ba má tui cũng đưa tui tới mà không hết.

Bệnh tình ngày một nặng... ba má đút tui ăn uống, tui ăn uống, hễ quên cho ăn uống thì tui nhịn... rồi nhỏ tui ốm dần... mẹ tui nói tui trối chết không. Một đêm, tui ngồi dậy nói leo lẻo... dặn má tui đủ thứ, nói là nhớ bỏ những gì tui thích theo cho tui, ngày mai tui đi... ba má thấy lạ, nghi tui sắp chết nên khiêng ra bỏ nằm trên chiếc chiếu (lỡ có đi đời thiệt thì vứt chiếu luôn), má thương quá ráng cạo gió tui, vừa cạo, vừa khóc, nhớ chực bà mẹ sanh mẹ độ, má van vái cho tui tai qua nạn khỏi...

Ngay đêm đó, má nằm ngủ mộng thấy mẹ Quan Âm kêu má tới, đưa cho má một trái giống như trái táo rồi biểu "cho con của con" và biến mất - má giật mình tỉnh dậy, nhìn lên bàn thờ ban chiều còn dĩa ngũ quả có trái táo, má thỉnh đại một trái gọt vỏ, rồi đút cho nhỏ tui ăn. Sáng hôm sau, ba má dậy không thấy tui đâu, mền gối đã cuốn lại gọn ghẽ... ừa, tui bi giờ ngồi đây nè, kể lại chuyện này đó, cũng nhờ trái táo của Mẹ Quan Âm...

Lối xóm thấy tui bình thường, xúm lại hỏi han, ba má cũng hỏi tui thấy gì. Tui kể lại những gì tui thấy. Lối xóm mới nói: "Rồi, nó bị con ma mặt mâm phá đó, trước nó, xóm này bị mấy đứa luôn, có đứa không qua, đi đời. Mai mốt ai lỡ có thấy nó nhớ đừng có la"...

End.

Cô gái ở quán cafe


Ở Quận 4, khu Tôn Thất Thuyết, Tôn Đản thường hay có những chuyện quái dị. Người thấy được thì sợ, nói "có ma", người không bao giờ thấy thì nghe xong bảo "nhảm nhí".

Trước hàng hiên nhà "nó" là một khoảnh sân rồi tới một con lạch nhỏ, bên kia con lạch là quán café của chị Kim Tiếng. Quán nghèo chỉ vài ba cái bàn nhưng dân trong xóm thích tới quán của chị uống và "nó" cũng thường hay mang tách đi mua café cho ba nó mỗi chạng vạng tối.

Năm đó, nó cũng hơi lớn lớn có tật đàn khuya vì trong đêm, với bóng tối, với sự yên tịnh chung quanh nó cảm thấy âm thanh của đàn hay hơn khiến nó thích. Một đêm khoảng 11 giờ, nó vác đàn ra hàng ba nhà ngồi khảy. Nhà trước thì vặn đèn bên trong, còn đèn sân chỉ để một ngọn. Giờ đó, thường thì quán chị KT đã đóng cửa, chỉ còn cái chái với cái bàn có vài ba chiếc ghế trông ra con lạch nhỏ, ngó sang nhà nó. Đang ngồi đàn thì tự dưng một chớp mắt, nó bỗng thấy ai như chị KT, mặc áo dài trắng, đứng ở cái chái, tựa đầu vô vách nhà rồi đưa tay vẫy vẫy. Nó còn chưa nhìn chị rõ thì tự dưng nó thấy sao như dáng chị KT ngày càng rõ dần và gần hơn... nó định thần, thì thấy... ừa, chỉ đang là là qua lạch... nó không la mà đứng dậy thiệt nhanh, xách cây đàn te te đi vô nhà, không ngoái lại đàng sau, rồi đóng cửa một cái rầm và ngồi thụp xuống. Gia đình còn đang coi tivi ở phòng giữa. Nó từ từ đứng lên, nhắm mắt lại đi thiệt nhanh vô nhà trong mà không thèm nhìn ngang cái cửa sổ chính còn mở, là nơi đặt cái bàn viết của ba nó, ngó ra con lạch...

Ba má thấy Nó hớt hãi, ba nó hỏi "con thấy nữa hả", mẹ thì nói "ừa chắc bị nhát nữa rồi", nó cười cười nói "không có"... (Ừa, với gia đình, chuyện nó gặp ma đã không còn là chuyện lạ, bởi vì nó thấy hà rầm, thấy đến nỗi mà từ sợ, nó trở thành lì, chỉ là hơi run lúc bị thôi, qua rồi thì hết sợ) .... Nó đợi một lát rồii dụ cô em gái: "nhỏ, đi theo chị ra đây cho chị đóng cửa sổ coi" - cô em đi theo, tới chỗ cửa sổ, nó giả vờ nói "Quán chị KT giờ này mà còn khách vô uống", em nó tròn xoe đôi mắt nhìn nó nói: "có thấy ai đâu, bộ chị thấy hả?" - Nó cười cười: "Không, chọc em đó"...

Hôm sau, nó đợi giờ trưa là lúc quán chị KT vắng khách, nó xách ly đi mua café.

Gặp chị KT, nó lên tiếng: "Chị KT, áo dài chị mặc hồi hôm đẹp ghê".

-Ừa, đẹp không? Chị mới may đó!

-Dạ, đẹp! Mà chị làm em hết hồn hồi khuya, xém chút la làng. Khi không giờ đó đi mặc áo trắng em tưởng...

Chị chủ quán ngó nó trợn tròn mắt:

-Hồi khuya? Áo trắng?

-Thì áo dài trắng đó !

Chị phá lên cười rồi nói:

-Vô đây, chị cho coi cái này.

Nó đi theo chị vô nhà. Tới cái bàn thờ, chị lật tấm vải phủ cái hình và hỏi:"Phải người này không"...

Nó dội ngược. Ừa, là cô gái hồi hôm nó thấy. Nó chắp tay lại xá xá.. "đừng nhát em".

Sau đó, chị KT đưa nó ra ngoài, biểu ngồi, rồi chị đi pha tặng nó một ly café sữa đá và chị kể....

- Nó là em của chị, bị rắn cắn chết oan...Nó cao như chị nhưng đẹp hơn chị. Không phải mình cưng gặp nó. Nó phá mấy thằng trong xóm hết trơn. Thằng nào dê là gặp nó. Nó bị rắn cắn chết ngoài bụi trúc đầu xóm, hiện về cũng ở đó, nên cái am thờ em thấy ngoài đó là của nó đó, người ta thấy nó phá, bàn nhau lập am thờ cho nó ở . Nhờ vậy nó bớt về, ai dè hôm nay tới cưng thấy, chắc nó khoái mày đờn...

Con ma quán café đó thích hay ghét nó đàn, nó không biết. Chỉ biết là từ đó, lối xóm dường như ngủ ngon hơn vì không còn bị ép nghe tiếng đàn hàng hiên của nó nữa ...

* * *

Ông Mười


Sau lưng nhà của Mẹ tui , đó là phần vườn của ông Bà để lại , sau này chia ra cho con cháu , nhưng không may cho Dì thứ 6 của tui...là có Ma nên Dì Dượng tui bỏ trống....kêu ai đến cho ở không , họ cũng không dám ở , ai ai đi ngang khu vườn đó cũng lạnh tóc gáy....vườn bỏ hoang nhiều năm , cây trái rụng thúi cũng không ai dám đến để mà đốn đem về...những bụi chuối chín rụt rã...chim ăn rơi rớt...những tàu lá chuối cứ thi nhau rũ xuống lớp này chồng lên lớp kia...trông hoang tàn ghê sợ....

Sau đó có một Ông Già , Mà mọi người trong làng gọi là Bác Mười , không biết từ đâu đến xã tui lập nghiệp , sau khi hỏi thăm xóm làng , và xin tá túc , Dì Dượng tui có nói trước với ổng là : Đất này rất khó ở. Ông có ngại không ? Ông trả lời : tôi không sợ đâu ! hơn nữa tôi ở một mình...không sao đâu....

Ngày ngày ông xuống sông cầu Mít rớ cá ( Làng tôi có con sông có cầu đàng hoàng như khi trận Bình Xuyên sập...dân làng đốn cây Mít bắt qua sông và từ đó có tên là cầu Mít).

Mảnh vườn hoang lạnh bấy lâu nay....bây giờ lại có người ở , căn chòi được dựng lên do những người hàng xóm giúp sức...ông Mười cứ sáng sáng đi rớ cá , có nhiều thì bán bớt cho chòm xóm lấy chút tiền mua rượu , mua thuốc rê...cho đến một hôm...ông nằm tòng ten trên võng , bỗng dưng như có ai đưa võng ông thật mạnh , tĩnh giấc ông nhìn dáo dác tưởng mấy đứa nhỏ phá ông...không thấy ai...ông đến nổi lửa vo nồi cơm bắt lên bếp , và trở lại võng nằm. Gió đồng nội hiu hiu thổi , ông lại mơ mơ màng màng , chợt nhớ tới nồi cơm ông bước tới bếp....hỡi ơi ! nồi cơm ngồi dưới đất , ông nghĩ có lẽ lúc nảy ông quên bắt lên bếp chăng ? lần này cẩn thận hơn , đôn lửa thêm vào , cho cơm mau chín vì ông đang đói , ông vừa quay lưng đi , chưa kịp ngồi xuống võng thì nồi cơm của ông vừa bắt lên bếp lại ngồi xuống đất như cũ ( chú thích : ở nhà quê có những nhà nghèo , họ không làm bếp có chân cao khỏi mặt đất , Chỉ đắp một cái nền nho nhỏ bằng đất chu vi khoảng 1 mét dài , và khoang 60-70 cm và chiều cao độ 1 gang tay)

Giận quá ông nói thật lớn : Tui đâu có chọc ghẹo ai đâu ? mà sao phá tui hoài vậy ? thử hỏi ai đó có giỏi thì mần lại một lần nữa coi nào.

Tức thì....một trận gió thật mạnh....thổi tắt hết ngọn lửa trong bếp...ông có hơi nao nao...bèn bưng nồi gạo sang nhà hàng xóm định nấu nhờ....nhưng lúc đi đường không biết do ông bất cẩn , hay do "họ" phá...mà ông vấp té...và đổ luôn nồi gạo xuống đất luôn....

Rồi Ông Mười đi đâu không rõ...ông đến thật âm thầm , và ông đi cũng âm thầm...căn chòi của ông cũng theo năm tháng mà quỵ luôn tại chỗ....hoang sơ vẫn hoang sơ....

The End.

Đăng nhận xét

 
Top